***Thể diện của con***
(Bạn có thể phát media để nghe trực tiếp bài viết. Hãy chia sẻ/share cho mọi người cùng biết nhé. Cảm ơn bạn!)
Trưa nóng quá, vào quán kêu chai nước. Bác này đi xe ba gác chở đồ; vào ngồi kêu cốc trà đá rồi gọi điện cho con trai (em áo xanh đeo kính).
Bác ấy cầm điện thoại lên gọi cho con trai: “con à, bố đang ngồi gần chỗ con trọ này, ra uống nước với bố.”
Em này đi ra: “chào bố.”
Bác này: “con trai bố.”
Bác này rút ví lấy ra tờ năm trăm nghìn đưa em này: “mai sinh nhật con bố cho con tiền uống nước.”
Bà bán nước: “thích nhé, bố cho tiền sinh nhật.”
Ông bố nghe bà bán nước nói xong cũng muốn thể hiện hơn một tí nữa: “bố cho con thêm năm trăm nghìn nữa. Chia ra mà tiêu nhé.”
Trong lòng t biết ông ấy muốn t, bà bán nước hay mấy người khách ở đó nhìn vào và ngưỡng mộ ông ấy hay cũng có thể để con ông ấy tự hào về bố của mình.
Nó có thể bị gọi là thể hiện hay thậm tệ hơn là sĩ. Nhưng t rất tôn trọng ông bác này mặc dù t cực ghét kiểu thích thể hiện.
T có mấy câu vui vẻ thế này:
“Khổ nhục, vinh hoa,… gì bố chịu.
Vì bố muốn địu hạnh phúc đời của con.”
(Người ta chê bố sĩ bố chịu, biết đâu điều đó làm con vui)
“Bố khôn ngoan thì con bản lĩnh
Bố hợm hĩnh con chẳng bằng ai.”
Ginger